Nguyễn Tâm

HOÀI HƯƠNG


Lục bình trôi trời chiều buông nắng
Con sông buồn bến vắng đìu hiu
Đâu đây nghe vọng tiếng tiêu
Nhớ về một thuở cánh diều bay xa


Người dân quê tấm lòng cao cả
Dẫu cơ cầu vất vả mà thương
Bờ rào hàng dậu cái mương
Sớt chia sớm tối quê hương đậm tình


Yêu da diết xứ sở quê mình
Những bóng hình thửa ruộng con trâu
Cha già áo vá sờn bâu
Cày sâu cuốc bẫm bấy lâu trên đồng


Ngày rời quê chan chứa mặn nồng
Bao năm trường gánh gồng nuôi thân
Nghẹn lời nước mắt ai phân
Quê hương son sắt nghĩa ân tròn đầy


Chiếc võng dây hôm nào đưa đẩy
Giữa trưa hè nóng nẩy mẹ ru
Hàng tre đùa gió vi vu
Chợ chiều bà có bánh xu bánh bò


Thuyền ai bên kia cất giọng hò
Có về thăm lại chớ đắng đo
Canh bầu đọt bí mắm kho
Đất lành luôn vẫn dâng cho cuộc đời


Dù mấy xa lòng chẳng đổi dời
Lòng này gởi trọn với quê ơi
Dù cho cách biệt hai nơi
Cũng trao niềm nhớ cho vơi nỗi sầu


Ôi quê hương hai tiếng đi đầu
Như mẹ hiền tôn kính từ lâu
Khi nào đời hết bể dâu
Con về quê mẹ cắm câu an nhàn !


08 - 12 - 2011

Được bạn: vdn 15.8.11 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "HOÀI HƯƠNG"